Người dịch: Ravine
Ăn nhiều đến phát phì cả bụng rồi!
Vẻ mặt Trình Húc vẫn có chút căng thẳng, anh hỏi: “Không có gì khác thường sao?”
Khuôn mặt Trình Cẩn trở nên mờ mịt, “Không có ạ.”
Trình Húc hầu kết nhấp nhô, giọng nói căng thẳng, “Anh nhớ thời gian này em...đặc biệt hay buồn ngủ."
Trình Cẩn đắm mình trong nước nóng, đầu tiên là thoải mái thở dài một hơi, sau đó nói:" Chắc là do cuối cùng em cũng thích ứng được với nhiệt độ nơi này, với cả máy sưởi có vẻ nóng hơn một chút, anh lại mua cả túi nước nóng cho em, buồng ngủ cũng không còn lạnh nữa, nên ngủ nhiều hơn chút… Anh ơi, sao thế ạ? ”
Trình Húc nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên nói:“ Tiểu Cẩn, em chưa từng hoài nghi... em có khả năng đã mang thai rồi?"
Nghe xong những lời này, Trình Cẩn như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, tim đập dữ dội.
Mang thai? Cậu mang thai?
Cậu vô thức chạm vào phần bụng đang phình to hơn trước của mình. Da thịt nóng lên, ngay cả khi ấn tay vào cậu cũng không cảm nhận được thứ bên trong.
Không phải là Trình Cẩn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ mang thai, dù sao cậu cũng là "giống cái mới", nhưng đó đã là điều cậu tự mình tưởng tượng ra từ mấy năm trước rồi, cậu còn mơ mộng sau khi mang thai có thể đổi lại được sự đối xử đặc biệt của chồng, nên mỗi lần được thấy anh cậu đều cố gắng hết sức, hy vọng được Lục Đào làm đến mang thai.
Nhưng sau đó cậu biết tình cảm của mình là vô vọng, còn chủ động tránh xa chuyện này, trong mấy tháng làm chuyện đó với Nhân cách thứ hai, cậu đã uống thuốc tránh thai, theo lý mà nói thì cậu lẽ ra sẽ không ...
Hai anh em cứ như vậy nhìn nhau, vẻ mặt Trình Cẩn ban đầu từ kinh ngạc đã chuyển sang hoảng sợ, thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Em lẽ ra sẽ không..."
"Nhưng các triệu chứng tương tự như có thai, phải không?"
Ánh mắt của Trình Húc rơi vào bụng cậu, "Em là do anh một tay nuôi lớn. Em chưa bao giờ phát phì cho dù có ăn bao nhiêu đi nữa. Chúng ta đến đây một tháng đều ăn súp dinh dưỡng, mới trở lại bữa ăn bình thường được năm ngày nay, nhưng chủ yếu là món chay, không thể làm cho em béo lên được. "
Trình Cẩn vẫn không thể nào tiếp nhận, cố gắng tìm lý do chống chế: "Nhưng buổi trưa em thực sự ăn rất nhiều, chắc là do em đã ăn quá nhiều thôi..."
“Từ trưa nay đến bây giờ đã là gần năm giờ rồi. Bình thường thức ăn trong dạ dày em đã tiêu hóa hết rồi.” Trình Húc bước tới gần cậu, “Bảo bối, mặc quần áo vào rồi anh sẽ đưa em đi khám. Nếu em thật sự mang thai thì không thích hợp tắm suối nước nóng đâu. "
Buổi tối không có xe trượt tuyết công cộng, nhưng Trình Húc được phân cho một chiếc xe trượt tuyết tư nhân, vì vậy hai anh em không phải đi bộ đến bệnh viện ở trung tâm thị trấn. Dọc đường đi cả hai người đều vô cùng im lặng, riêng Trình Cẩn tâm trạng rối bời, đầu óc hỗn loạn, cả người vì câu hoảng sợ "có lẽ đang mang thai" mà rơi vào hoảng sợ.
Đúng vậy, là hoảng sợ. Cậu giờ đã ly hôn với Lục Đào, nếu cậu thực sự mang thai, đứa trẻ sẽ không cách nào được sinh ra, trừ khi phục hôn (kết hôn lại).
Luật hôn nhân do tinh cầu Đế Quốc ban hành được áp dụng trên toàn thế giới, việc quản lý trẻ em ngoài giá thú cũng vô cùng nghiêm ngặt, sinh con ngoài giá thú chính là phạm tội, mà nếu sau khi ly hôn mới phát hiện mang thai, cần phải ngay lập tức phục hôn, hoặc là phải tìm một người bạn đời mới để kết hôn, để đứa trẻ trong bụng trở thành đứa con hợp pháp.
Có thể nói, điều kiện duy nhất để đơn thân sinh con chỉ có thể là trong trường hợp bạn đời qua đời đột ngột, nếu không sẽ không được phép. Một khi bị phát hiện, người mẹ sẽ phải đi tù giáo dưỡng, còn đứa trẻ sinh ra sẽ bị đem đi nuôi dưỡng ở nơi khác. Hơn nữa, việc phá thai cũng bị cấm trên toàn thế giới, trừ khi thai nhi trong bụng có tật và không thích hợp để sinh ra. Những quy định này, cho dù là người ngốc nghếch như Trình Cẩn cũng nắm rất rõ. Càng đến gần bệnh viện, Trình Cẩn càng hoảng sợ, không nhịn được cắn chặt môi.
Trình Húc thấy vậy, không nhịn được nói: "Đừng lo lắng, nếu thật sự có thai rồi, em vẫn còn có hai sự lựa chọn."
Trình Cẩn bất đắc dĩ nhếch môi, “Tái hôn với Lục Đào, hay là tìm người đàn ông khác kết hôn?” Không đợi anh trai trả lời liền nói: “Hai cái này… đều không phải là lựa chọn tốt.” “Tái hôn với Lục Đào là lựa chọn tốt nhất." Trình Húc liếc cậu một cái, "Em không phải vẫn còn không nỡ rời xa cậu ta sao?"
Trình Cẩn không cảm thấy xấu hổ khi bị anh trai nhìn thấu suy nghĩ của mình. Cậu thì thầm: "Em không nỡ ... Trước đây em từng nghĩ đến dùng đứa trẻ trói buộc anh ấy, suy cho cùng nếu như có con, cuộc hôn nhân này toàn bộ đều do em định đoạt. Chỉ cần em không muốn ly hôn, anh ấy viễn viễn không bao giờ ép buộc được em. Nhưng bây giờ không được, em không thể chung sống cùng một người không hề yêu mình.”
Cậu sụt sịt, giọng nói đầy ủy khuất, "Anh ơi, anh có biết không? Sau khi trải qua cảm giác được anh ấy yêu thương sâu đậm, rồi sau đó lại nhận hết sự lạnh nhạt của anh ấy, em không thể chịu đựng được nữa ... nhưng anh ấy sẽ không bao giờ yêu em ...... “ Cậu thực sự rất muốn khóc, nhưng cố gắng kìm lại không để nước mắt chảy xuống.
Xe trượt tuyết dừng lại, Trình Húc đỡ cậu xuống xe, tiến vào trong bệnh viện ấm áp. Không có nhiều bệnh nhân trong bệnh viện nên rất nhanh liền đến lượt Trình Cẩn. Khi biết cậu đến khám thai, y tá nhanh chóng đưa cậu vào phòng khám, yêu cầu cậu nằm thẳng trên giường rồi dùng thiết bị nội soi. Thời gian kiểm tra chỉ mất vài phút mà Trình Cẩn lại có cảm giác như một thế kỷ trôi qua, khi nghe tin mình đã mang thai hơn ba tháng, ngón tay cậu gần như đã bấu chặt vào thịt, tâm tình đặc biệt phức tạp.